Facebook Post View

N
Nhà Văn Hoàng Anh Tú
Sep 20, 2025 19:00 ·
MỘT NGƯỜI VỢ BỊ BẠO HÀNH LẠNH ĐANG CẦN ĐƯỢC CỨU GIÚP Tôi là một người vợ, một người mẹ, và là một người đàn bà đang rỗng mòn trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi bị chồng mình bạo hành lạnh. Nhiều người sẽ hỏi, bạo hành lạnh là gì? Nó có thật không hay chỉ là sự tưởng tượng của những người đàn bà quá nhạy cảm? Tôi xin phép được đưa ra những "chứng cứ" từ chính ngôi nhà của mình. Chứng cứ thứ nhất: Sự im lặng. Ngôi nhà của chúng tôi rộng rãi, đủ tiện nghi, nhưng nó luôn chìm trong một sự im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng không phải là bình yên, mà là một bức tường vô hình ngăn cách hai con người chung một mái nhà, chung một giường ngủ. Bữa cơm, tôi cố gắng bắt chuyện về con cái, về công việc, nhưng đáp lại chỉ là những cái gật đầu, lắc đầu, những tiếng "ừ", "à" nhát gừng. Mắt anh ta dán vào điện thoại, vào tivi, vào bất cứ thứ gì trừ khuôn mặt của tôi. Có những ngày, chúng tôi không nói với nhau một câu trọn vẹn. Tôi cảm giác mình như một người tàng hình, sự tồn tại của tôi chỉ mang tính chức năng: nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, chăm con. Tôi là một cái máy, không phải một người vợ. Chứng cứ thứ hai: Sự vô cảm trước cảm xúc của tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi sốt cao, nằm li bì trên giường. Tôi nhắn tin cho anh, nói rằng tôi mệt lắm. Anh xem tin nhắn, nhưng không trả lời. Tối đó anh về nhà, bước qua phòng ngủ, thấy tôi nằm đó, anh chỉ hỏi một câu duy nhất: "Tối nay ăn gì?". Không một lời hỏi thăm, không một cái chạm tay lên trán, không một viên thuốc. Nước mắt tôi đã chảy ngược vào trong. Hay những lúc tôi buồn bã vì chuyện gia đình, tôi muốn tâm sự, anh sẽ gạt đi: "Thôi đừng nói nữa, chuyện đàn bà rắc rối. Em tự giải quyết đi". Cánh cửa chia sẻ đã đóng sập trước mặt tôi. Anh ta từ chối công nhận cảm xúc của tôi, từ chối bước vào thế giới nội tâm của tôi. Với anh ta, những vui buồn của tôi là phiền phức và không đáng bận tâm. Chứng cứ thứ ba: Sự kiểm soát về kinh tế và hạ thấp giá trị. Tôi ở nhà nội trợ, hoàn toàn phụ thuộc vào kinh tế của chồng. Và anh ta dùng điều đó như một công cụ để kiểm soát tôi. Mỗi lần tôi cần tiền mua sắm cho con hay cho bản thân, tôi phải "xin" và giải trình chi tiết. Anh ta sẽ nhíu mày, sẽ cằn nhằn, sẽ khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ăn bám vô dụng. Anh ta thường nói trước mặt bạn bè, gia đình: "Vợ anh ở nhà sướng lắm, chẳng phải làm gì, chỉ ăn với đẻ thôi". Anh ta không thấy những giờ phút tôi đầu tắt mặt tối với việc nhà, không thấy những đêm tôi thức trắng khi con ốm. Anh ta cố tình hạ thấp giá trị của tôi, của những công việc không tên mà tôi làm mỗi ngày, để nâng cao vị thế "trụ cột" của mình. Và đỉnh điểm của sự coi thường, là cái cách anh ta nhìn tôi. Sau khi sinh hai đứa con, cơ thể tôi thay đổi. Tôi không còn eo thon, da dẻ cũng không còn mịn màng. Tôi đã quá mệt mỏi để chăm chút cho bản thân. Anh ta không hề che giấu sự chán chường. Đôi khi, anh ta buông những lời nhận xét như dao cứa: "Em nhìn lại mình trong gương đi", hay "Đàn bà mà sập xệ như em, ra đường có ma nó thèm". Câu nói đó, nó như một nhát búa cuối cùng, đập tan mọi chút tự trọng còn sót lại trong tôi. Anh ta tự tin, anh ta tinh tướng, anh ta tin chắc rằng một người đàn bà như tôi sẽ chẳng bao giờ dám rời xa anh ta, và cũng chẳng có ai "thèm" muốn tôi cả. Anh ta yên tâm với sự an toàn giả tạo đó, và tiếp tục chà đạp lên tôi bằng sự vô tâm của mình. Và rồi, tôi đã làm một việc mà chính tôi cũng không thể tin nổi. Trong những đêm dài cô độc, khi chồng đã ngáy vang bên cạnh sau khi lướt điện thoại chán chê, tôi tìm đến mạng xã hội như một lối thoát. Và tôi đã nói chuyện với một người đàn ông lạ. Anh ta không đẹp trai, không giàu có, chỉ là một người bình thường. Nhưng anh ta lắng nghe tôi. Anh ta hỏi tôi "Hôm nay em thế nào?". Anh ta khen "Giọng nói của em thật ấm áp". Những câu nói bình thường đó, với người khác có thể là xã giao, nhưng với tôi, nó như dòng nước mát tưới lên một mảnh đất khô cằn. Chúng tôi hẹn gặp. Một buổi cà phê. Anh ta nhìn tôi, một cái nhìn thực sự lâu lắm tôi chưa được nhận từ chồng mình. Anh ta nói tôi có đôi mắt buồn nhưng rất đẹp. Và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã lên giường với nhau. Bạn hỏi tôi có yêu người đàn ông đó không? Câu trả lời là không. Tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt anh ta. Bạn hỏi tôi có cảm thấy tội lỗi không? Lạ lùng thay, trong khoảnh khắc đó và cả sau này, cảm giác tội lỗi rất mờ nhạt. Thay vào đó, là một cảm giác trả thù đến lạnh người. Đêm hôm đó, khi nằm bên cạnh chồng mình, tôi nhìn anh ta đang ngủ say và thầm nghĩ: "Anh thấy không? Anh nói không ai thèm tôi, nhưng anh đã sai. Có người đã khao khát tôi, đã chạm vào tôi, dù chỉ là trong chốc lát. Cái thân thể mà anh chê bai, sập xệ này, vẫn đủ để khiến một người đàn ông khác ham muốn". Đó là một sự trả thù cay đắng và độc hại. Tôi biết. Tôi đã dùng chính cơ thể mình, giá trị của mình để làm vũ khí. Tôi không tự hào về điều đó. Nhưng trong giây phút ấy, tôi cảm thấy mình được giải thoát khỏi cái mác "vô dụng" và "không ai thèm" mà anh ta đã gán cho tôi. Tôi đã chứng minh rằng anh ta sai. Dù cái giá phải trả là sự khinh bỉ chính bản thân mình. Nhưng rồi sao? Sau đêm đó, tôi trở về nhà, và mọi thứ vẫn như cũ. Vẫn là sự im lặng, vẫn là sự vô tâm. Chồng tôi vẫn không hề hay biết, vẫn tự mãn trong cái thế giới của anh ta. Cuộc trả thù của tôi chỉ mình tôi biết, và nó chẳng làm anh ta đau đớn, chỉ khiến tâm hồn tôi thêm một vết sẹo. Tôi không thể ly hôn. Hai đứa con còn quá nhỏ. Tôi không có tiền, không có nghề nghiệp, không có nơi để đi. Tôi đã bị nhốt trong cái lồng son này quá lâu, đôi cánh đã quên mất cách bay. Tôi sợ hãi tương lai, sợ hãi việc phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Sự phụ thuộc kinh tế đã trói chặt cuộc đời tôi vào người đàn ông này. Bây giờ, tôi đứng giữa một ngã ba đường đầy hỗn loạn trong tâm trí. Tôi là ai? Một người đàn bà ngoại tình đáng khinh? Hay một nạn nhân bị dồn đến bước đường cùng? Hành động của tôi là sai trái, tôi biết điều đó. Nhưng liệu có ai hiểu được rằng, trước khi tôi làm sai, tôi đã phải chịu đựng những điều sai trái khác trong một thời gian dài đến nhường nào? Gửi mọi người! Tôi chỉ muốn câu chuyện của mình được viết ra, được lắng nghe. Để những người đàn ông vô tâm ngoài kia có thể nhận ra rằng, sự im lặng của họ, sự coi thường của họ chính là lưỡi dao sắc nhất giết chết tình yêu và lòng chung thuỷ của người vợ. Và để những người phụ nữ giống như tôi, đang bị bạo hành lạnh mỗi ngày, biết rằng họ không cô độc. Liệu cuộc trả thù bằng cách tự làm tổn thương mình có phải là lối thoát? Hay nó chỉ là một liều thuốc độc khác mà tôi tự chuốc lấy trong tuyệt vọng? Tôi đã trả thù được chồng, hay tôi chỉ đang tự tay thiêu rụi nốt những gì còn lại của tâm hồn mình trong một nhà tù không có song sắt? Xin hãy giúp tôi gọi tên nỗi đau này. [HỘP ĐEN - Nơi bạn được trút bỏ] 🖤 Đừng gồng mình chịu đựng nữa! Hãy trút vào đây! Gần nửa triệu độc giả vẫn đang ở đây, bên bạn, lắng nghe và cho bạn những lời khuyên chân tình, thiết thực. 💌 Rất nhiều những cái ôm dành cho sự dũng cảm bạn đã dám nói ra, viết ra thay vì nuốt giấu giữ trong lòng bạn. ✍️ Lưu ý: Tôi có thể biên tập lại câu chuyện của bạn sao cho mạch lạc, dễ hiểu hơn trước khi đăng tải. #hopden #hoanganhtu #MayváTráiTimNhiềuThươngTổn #TiệmSửaChữaHônNhân #Bạnđượcquyềnhạnhphúc #VTV2 #Phụnữlàđểyêuthương #VTVgo #PhụNữLàĐểYêuThương
View Original
Crawled:
Sep 27, 2025 03:39:30
Post ID: 1336527501174865

Raw JSON Data

[
    {
        "message": "MỘT NGƯỜI VỢ BỊ BẠO HÀNH LẠNH ĐANG CẦN ĐƯỢC CỨU GIÚP\nTôi là một người vợ, một người mẹ, và là một người đàn bà đang rỗng mòn trong chính cuộc hôn nhân của mình. Tôi bị chồng mình bạo hành lạnh.\n\nNhiều người sẽ hỏi, bạo hành lạnh là gì? Nó có thật không hay chỉ là sự tưởng tượng của những người đàn bà quá nhạy cảm? Tôi xin phép được đưa ra những \"chứng cứ\" từ chính ngôi nhà của mình.\n\nChứng cứ thứ nhất: Sự im lặng. Ngôi nhà của chúng tôi rộng rãi, đủ tiện nghi, nhưng nó luôn chìm trong một sự im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng không phải là bình yên, mà là một bức tường vô hình ngăn cách hai con người chung một mái nhà, chung một giường ngủ. Bữa cơm, tôi cố gắng bắt chuyện về con cái, về công việc, nhưng đáp lại chỉ là những cái gật đầu, lắc đầu, những tiếng \"ừ\", \"à\" nhát gừng. Mắt anh ta dán vào điện thoại, vào tivi, vào bất cứ thứ gì trừ khuôn mặt của tôi. Có những ngày, chúng tôi không nói với nhau một câu trọn vẹn. Tôi cảm giác mình như một người tàng hình, sự tồn tại của tôi chỉ mang tính chức năng: nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, chăm con. Tôi là một cái máy, không phải một người vợ.\n\nChứng cứ thứ hai: Sự vô cảm trước cảm xúc của tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi sốt cao, nằm li bì trên giường. Tôi nhắn tin cho anh, nói rằng tôi mệt lắm. Anh xem tin nhắn, nhưng không trả lời. Tối đó anh về nhà, bước qua phòng ngủ, thấy tôi nằm đó, anh chỉ hỏi một câu duy nhất: \"Tối nay ăn gì?\". Không một lời hỏi thăm, không một cái chạm tay lên trán, không một viên thuốc. Nước mắt tôi đã chảy ngược vào trong. Hay những lúc tôi buồn bã vì chuyện gia đình, tôi muốn tâm sự, anh sẽ gạt đi: \"Thôi đừng nói nữa, chuyện đàn bà rắc rối. Em tự giải quyết đi\". Cánh cửa chia sẻ đã đóng sập trước mặt tôi. Anh ta từ chối công nhận cảm xúc của tôi, từ chối bước vào thế giới nội tâm của tôi. Với anh ta, những vui buồn của tôi là phiền phức và không đáng bận tâm.\n\nChứng cứ thứ ba: Sự kiểm soát về kinh tế và hạ thấp giá trị. Tôi ở nhà nội trợ, hoàn toàn phụ thuộc vào kinh tế của chồng. Và anh ta dùng điều đó như một công cụ để kiểm soát tôi. Mỗi lần tôi cần tiền mua sắm cho con hay cho bản thân, tôi phải \"xin\" và giải trình chi tiết. Anh ta sẽ nhíu mày, sẽ cằn nhằn, sẽ khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ăn bám vô dụng. Anh ta thường nói trước mặt bạn bè, gia đình: \"Vợ anh ở nhà sướng lắm, chẳng phải làm gì, chỉ ăn với đẻ thôi\". Anh ta không thấy những giờ phút tôi đầu tắt mặt tối với việc nhà, không thấy những đêm tôi thức trắng khi con ốm. Anh ta cố tình hạ thấp giá trị của tôi, của những công việc không tên mà tôi làm mỗi ngày, để nâng cao vị thế \"trụ cột\" của mình.\n\nVà đỉnh điểm của sự coi thường, là cái cách anh ta nhìn tôi. Sau khi sinh hai đứa con, cơ thể tôi thay đổi. Tôi không còn eo thon, da dẻ cũng không còn mịn màng. Tôi đã quá mệt mỏi để chăm chút cho bản thân. Anh ta không hề che giấu sự chán chường. Đôi khi, anh ta buông những lời nhận xét như dao cứa: \"Em nhìn lại mình trong gương đi\", hay \"Đàn bà mà sập xệ như em, ra đường có ma nó thèm\".\n\nCâu nói đó, nó như một nhát búa cuối cùng, đập tan mọi chút tự trọng còn sót lại trong tôi. Anh ta tự tin, anh ta tinh tướng, anh ta tin chắc rằng một người đàn bà như tôi sẽ chẳng bao giờ dám rời xa anh ta, và cũng chẳng có ai \"thèm\" muốn tôi cả. Anh ta yên tâm với sự an toàn giả tạo đó, và tiếp tục chà đạp lên tôi bằng sự vô tâm của mình.\n\nVà rồi, tôi đã làm một việc mà chính tôi cũng không thể tin nổi.\n\nTrong những đêm dài cô độc, khi chồng đã ngáy vang bên cạnh sau khi lướt điện thoại chán chê, tôi tìm đến mạng xã hội như một lối thoát. Và tôi đã nói chuyện với một người đàn ông lạ. Anh ta không đẹp trai, không giàu có, chỉ là một người bình thường. Nhưng anh ta lắng nghe tôi. Anh ta hỏi tôi \"Hôm nay em thế nào?\". Anh ta khen \"Giọng nói của em thật ấm áp\". Những câu nói bình thường đó, với người khác có thể là xã giao, nhưng với tôi, nó như dòng nước mát tưới lên một mảnh đất khô cằn.\n\nChúng tôi hẹn gặp. Một buổi cà phê. Anh ta nhìn tôi, một cái nhìn thực sự lâu lắm tôi chưa được nhận từ chồng mình. Anh ta nói tôi có đôi mắt buồn nhưng rất đẹp. Và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã lên giường với nhau.\nBạn hỏi tôi có yêu người đàn ông đó không? Câu trả lời là không. Tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt anh ta. Bạn hỏi tôi có cảm thấy tội lỗi không? Lạ lùng thay, trong khoảnh khắc đó và cả sau này, cảm giác tội lỗi rất mờ nhạt. Thay vào đó, là một cảm giác trả thù đến lạnh người.\n\nĐêm hôm đó, khi nằm bên cạnh chồng mình, tôi nhìn anh ta đang ngủ say và thầm nghĩ: \"Anh thấy không? Anh nói không ai thèm tôi, nhưng anh đã sai. Có người đã khao khát tôi, đã chạm vào tôi, dù chỉ là trong chốc lát. Cái thân thể mà anh chê bai, sập xệ này, vẫn đủ để khiến một người đàn ông khác ham muốn\".\n\nĐó là một sự trả thù cay đắng và độc hại. Tôi biết. Tôi đã dùng chính cơ thể mình, giá trị của mình để làm vũ khí. Tôi không tự hào về điều đó. Nhưng trong giây phút ấy, tôi cảm thấy mình được giải thoát khỏi cái mác \"vô dụng\" và \"không ai thèm\" mà anh ta đã gán cho tôi. Tôi đã chứng minh rằng anh ta sai. Dù cái giá phải trả là sự khinh bỉ chính bản thân mình.\n\nNhưng rồi sao? Sau đêm đó, tôi trở về nhà, và mọi thứ vẫn như cũ. Vẫn là sự im lặng, vẫn là sự vô tâm. Chồng tôi vẫn không hề hay biết, vẫn tự mãn trong cái thế giới của anh ta. Cuộc trả thù của tôi chỉ mình tôi biết, và nó chẳng làm anh ta đau đớn, chỉ khiến tâm hồn tôi thêm một vết sẹo.\n\nTôi không thể ly hôn. Hai đứa con còn quá nhỏ. Tôi không có tiền, không có nghề nghiệp, không có nơi để đi. Tôi đã bị nhốt trong cái lồng son này quá lâu, đôi cánh đã quên mất cách bay. Tôi sợ hãi tương lai, sợ hãi việc phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng. Sự phụ thuộc kinh tế đã trói chặt cuộc đời tôi vào người đàn ông này.\n\nBây giờ, tôi đứng giữa một ngã ba đường đầy hỗn loạn trong tâm trí. Tôi là ai? Một người đàn bà ngoại tình đáng khinh? Hay một nạn nhân bị dồn đến bước đường cùng? Hành động của tôi là sai trái, tôi biết điều đó. Nhưng liệu có ai hiểu được rằng, trước khi tôi làm sai, tôi đã phải chịu đựng những điều sai trái khác trong một thời gian dài đến nhường nào?\n\nGửi mọi người! Tôi chỉ muốn câu chuyện của mình được viết ra, được lắng nghe. Để những người đàn ông vô tâm ngoài kia có thể nhận ra rằng, sự im lặng của họ, sự coi thường của họ chính là lưỡi dao sắc nhất giết chết tình yêu và lòng chung thuỷ của người vợ. Và để những người phụ nữ giống như tôi, đang bị bạo hành lạnh mỗi ngày, biết rằng họ không cô độc.\n\nLiệu cuộc trả thù bằng cách tự làm tổn thương mình có phải là lối thoát? Hay nó chỉ là một liều thuốc độc khác mà tôi tự chuốc lấy trong tuyệt vọng? Tôi đã trả thù được chồng, hay tôi chỉ đang tự tay thiêu rụi nốt những gì còn lại của tâm hồn mình trong một nhà tù không có song sắt?\nXin hãy giúp tôi gọi tên nỗi đau này.\n\n[HỘP ĐEN - Nơi bạn được trút bỏ] \n🖤 Đừng gồng mình chịu đựng nữa! Hãy trút vào đây!  Gần nửa triệu độc giả vẫn đang ở đây, bên bạn, lắng nghe và cho bạn những lời khuyên chân tình, thiết thực. \n💌 Rất nhiều những cái ôm dành cho sự dũng cảm bạn đã dám nói ra, viết ra thay vì nuốt giấu giữ trong lòng bạn.\n✍️ Lưu ý: \nTôi có thể biên tập lại câu chuyện của bạn sao cho mạch lạc, dễ hiểu hơn trước khi đăng tải.  \n\n#hopden #hoanganhtu #MayváTráiTimNhiềuThươngTổn #TiệmSửaChữaHônNhân #Bạnđượcquyềnhạnhphúc #VTV2 #Phụnữlàđểyêuthương #VTVgo #PhụNữLàĐểYêuThương",
        "post_id": "1336527501174865",
        "author_id": "100044528825704",
        "image_urls": [],
        "video_urls": [],
        "author_name": "Nhà Văn Hoàng Anh Tú",
        "creation_time": "2025-09-20T12:00:14+00:00"
    }
]
15623
Characters
1
Top Level Keys
15.26
KB Size